Suy Nghĩ Vu Vơ

Căn phòng là một vũ trụ riêng của chúng mình

Căn phòng là người bạn im lặng nhất nhưng cũng là người hiểu chúng mình nhất. Nó không phán xét, không lên án, chỉ lặng lẽ chứng kiến mình hay cậu trưởng thành qua từng ngày, từng tháng.

Căn phòng một không gian nhỏ bé nhưng lại chứa đựng cả một vũ trụ riêng của chúng mình. Nó không đơn thuần chỉ là bốn bức tường vô tri, mà là một thực thể sống, biết lắng nghe và cảm thông. Mỗi vết xước trên tường, mỗi vết ố đều là dấu tích của thời gian và kỷ niệm. Có những đêm, căn phòng chứng kiến chúng mình đắm chìm trong nỗi buồn, có những ngày nó cùng chúng mình chia sẻ niềm vui sướng đến tột cùng. Nó là người bạn im lặng nhất nhưng cũng là người hiểu chúng mình nhất. Nó không phán xét, không lên án, chỉ lặng lẽ chứng kiến mình hay cậu trưởng thành qua từng ngày, từng tháng.

Căn phòng thì chẳng bao giờ rộng rãi như một thế giới cả, nó thường mang theo nghĩa về sự tù túng và nhỏ bé. Nhưng mình không kể về một căn phòng tù túng và nhỏ bé. Mình chỉ nói về căn phòng như nó vẫn vậy, nhưng sau một vài biến cố (tích cực hoặc tiêu cực) trong trong mỗi giai đoạn thì nó không còn như vậy nữa. Rồi cậu sẽ thấy, căn phòng giống như một thế giới phía sau mà ai cũng có, nó biểu hiện lên một phần nào đó con người của mình, tính cách của mình và tâm hồn của mình.

Nó cũng như một cuốn phim mà mỗi món đồ trong đó đều mang một câu chuyện riêng, một ý nghĩa riêng, một thông điệp riêng. Ghi lại chúng mình ở những khoảnh khắc yếu đuối nhất, chân thật nhất, trần trụi nhất, khiến nó trở thành một phần nào đó gắn kết với mình. Không chỉ là nơi mình sinh hoạt, mà còn là nơi lưu giữ những mảnh ghép của ký ức, những mảnh vỡ của cảm xúc, để rồi khi nhìn lại, mình nhận ra rằng nó đã góp phần làm nên một góc cạnh nào đó con người của mình ngày hôm nay.

📸 Một nơi chốn nhỏ, một cuốn phim nhỏ, một tâm hồn nhỏ trong suốt 4 năm qua của mình, một ngày nào đó mình sẽ rời đi, nhưng mọi thứ đã qua tại đây thì luôn còn mãi.