Thỉnh thoảng, mình có một sở thích là lang thang một mình để hiểu chính bản thân mình nhiều hơn, để đắm chìm vào những cảnh vật ở những nơi mà mình đi qua, để tách mình khỏi những xô bồ, vội vã của cuộc sống hằng ngày.
Để tận hưởng và cảm nhận sự nhẹ nhàng, bình yên trong thân tâm. Vào những lúc như vậy, mình thường hay tự vấn và đặt ra những câu hỏi sâu sắc hơn cho chính bản thân mình về nhiều khía cạnh trong cuộc sống, để biết rõ hơn nơi mà mình muốn đến, con người mà mình muốn trở thành.
Mình có nhiều hoài bão, nhiều mong ước nhưng thời gian thì không chờ đợi một ai cả, nó cứ lầm lũi, từng giây từng phút trôi đi và không bao giờ quay trở lại. Vậy nên trân trọng từng quãng thời gian đã đi qua, cố gắng và kiên trì để thực hiện mọi dự định, mong ước để rồi lỡ như một ngày nào đó mình không còn được cơ hội ở trên cõi đời này nữa, mình vẫn sẽ vui và mỉm cười vì mình biết rằng mình đã có một cuộc đời đáng sống.
Giống như câu nói “Let’s die empty“, dịch qua tiếng Việt mình có thể hiểu là “Hãy chết một cách trống rỗng“, trống rỗng ở đây ý nghĩa đơn giản là không còn gì để hối tiếc, một cảm giác trọn vẹn, đã trở thành kim chỉ nam, luôn soi đường dẫn lối cho mình, làm điều mình muốn, đi và trải nghiệm thật nhiều nơi, nhiều nền văn hoá, gặp gỡ nhiều người, học hỏi từ họ, học thêm cách cho đi và giúp đỡ người khác, yêu người mình thích, lấy người mình thương, cùng nhau đi hết trọn vẹn kiếp nhân sinh. Để rồi nhắm mắt mỉm cười lòng không nuối tiếc, chỉ thấy thanh thản, hạnh phúc trong lòng.